20 năm trước, bà An (SN 1968 – Hải Dương) là người phụ nữ bán rau ngoài chợ, quanh năm suốt tháng đầu tắt mặt tối. Hàng ngày, từ tờ mờ sáng chồng đều chở bà đi lấy hàng.
Mùa đông, trời rét buốt, hai vợ chồng phải lấy áo mưa mặc vào cho ấm. Nhìn đôi bàn tay chồng tê cóng, tím tại vì lạnh, lòng bà dấy lên niềm xót xa vô hạn. Bà An thầm nghĩ giá mình giỏi giang, biết làm ăn hơn, chồng con sẽ đỡ khổ.
Đưa vợ với bao rau về chợ bán, ông lại ra đầu đường hành nghề xe ôm. Hai vợ chồng nhọc nhằn là vậy nhưng gia đình lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu.
Năm đó, một lần chở khách chồng bà bị va chạm xe cộ, tưởng không qua khỏi. Thế nhưng, được bà con tiểu thương chợ giúp đỡ, quyên góp tiền ủng hộ, bà An đưa chồng lên Hà Nội phẫu thuật.
Cũng nhờ đó, bà quen biết với bà chủ của một công ty bất động sản ở TP Hải Dương. Khi ấy, mẹ của người phụ nữ này nằm cùng phòng chồng bà An nên gia đình họ thuê bà trông giúp bệnh nhân vào buổi đêm.Thời điểm chăm sóc chồng ốm, để có tiền ăn uống hàng ngày, bà An nhận làm giúp việc theo giờ và thay bỉm cho các trường hợp bệnh nhân nặng. Mỗi ngày bà kiếm được 50 – 100 nghìn đồng.
Sau vụ tai nạn, mặc dù sức khỏe hồi phục nhưng chồng bà An bị liệt một tay, đành bỏ nghề xe ôm. Bà chèo chống, lo kinh tế cho cả gia đình, nuôi con ăn học.
Một lần tình cờ, bà gặp lại bà chủ công ty bất động sản. Biết hoàn cảnh bà An đáng thương, người phụ nữ giàu có ngỏ ý muốn giúp đỡ, mời bà về làm môi giới bất động sản cho mình.
Ban đầu bà An từ chối, vì bà mới học hết lớp vỡ lòng, mặt chữ còn nhớ không hết. Chữ duy nhất bà đọc thông, viết thạo là họ tên của mình.
Bà lại ăn nói không trơn tru, có phần cục mịch, bỗ bã. Giờ bảo bà làm môi giới bất động sản, khác nào đánh đố. Tuy nhiên vị giám đốc vẫn động viên, thuyết phục bà An.
Được sự hướng dẫn tận tình của người phụ nữ tốt bụng, bà An nhanh chóng tiếp thu những thủ thuật môi giới, bán đất. Trong thời gian ngắn, những mảnh đất bà bán được ngày càng nhiều, tiền hoa hồng theo đó tăng lên.
Khi tiết kiệm được chút vốn, bà An định mở sạp hàng lớn hơn thì nữ giám đốc đề nghị thanh lý cho bà mảnh đất giá rẻ. Bà chỉ cần nộp một khoản tiền nhỏ, bao giờ bán được đất mới phải trả hết tiền công ty.
Bằng sự giúp đỡ của ân nhân, chẳng mấy chốc, bà trở thành đại gia. Bà An còn đầu tư, sở hữu hàng loạt mảnh đất tại các dự án đẹp của tỉnh.
Có mảnh đất bà mua buổi sáng, chiều bán lại đã lãi tới trăm triệu. Biết mình không thông thạo chữ nghĩa, bà thuê hẳn một luật sư chuyên phụ giúp mình việc thương thảo hợp đồng.
Nhiều người nể, gọi bà là ‘đại gia chân đất’ vì bà tuy không học hành cao nhưng tính toán làm ăn giỏi. Mấy ai nghĩ được người phụ nữ bán rau năm nào giờ giàu có, sống trong căn biệt thự rộng lớn.
Bà thuê cả giáo viên về dạy chữ cho mình tại nhà, để khi kí kết hợp đồng, bà cũng biết được trong đó viết gì.
Tiền bạc, tài sản lớn nhưng bà An vẫn giữ nếp sống xuề xòa, đơn giản. Lần bà đưa chồng đến cửa hàng mua xe ô tô, nhìn người phụ nữ đi đôi dép tổ ong, mặc bộ quần áo ngủ, nhân viên tỏ ý coi thường, mời bà ra ngoài.
Bất bình trước thái độ của nhân viên, bà gọi người nhà mang vali tiền vào dằn mặt họ. Nhưng cũng kể từ hôm đó, bà bắt đầu chú ý đến ăn mặc, trau chuốt bản thân hơn, cho phù hợp với vai trò hiện tại.
Về phần chồng bà, thấy vợ ngày càng trẻ trung so với tuổi, chịu khó làm đẹp, ông bắt đầu khó chịu. Nhất là bà hay làm ăn với nhiều nam giới, bảnh bao.
Thỉnh thoảng, sau mỗi hợp đồng, các đối tác còn mời bà đến các khu resort của họ nghỉ ngơi, hưởng thụ như một cách tri ân. Cách đây hơn một năm, bà đi cùng mấy người bạn sang nước ngoài du lịch. Chồng bà nổi cơn ghen, vợ vừa từ sân bay về, ông lao vào tát vợ.
Mấy chục năm hôn nhân, chưa bao giờ bà bị chồng đánh nên lần này nữ đại gia vô cùng tức giận. Hai người nổ ra trận cãi vã lớn, bà gửi đơn ra tòa xin ly hôn. Chồng bà cũng không vừa, yêu cầu tòa án phân chia số tài sản.
Bà An cho rằng, chủ yếu tiền bạc do mình làm ra nên xảy ra chuyện tranh chấp tài sản giữa hai vợ chồng. Vụ án ly hôn kéo dài vì không ai chấp nhận nhượng bộ.
Được sự giới thiệu của bạn bè, nữ đại gia tìm đến gặp luật sư Vũ Văn Nho (SN 1983) – Đoàn luật sư TP Hà Nội nhờ tư vấn pháp lý.
Sau những lần trò chuyện với cả hai, vị luật sư cảm nhận cặp đôi còn dành cho nhau nhiều tình cảm. Mâu thuẫn của họ xuất phát từ sự ghen tuông vô cớ của chồng và sự thiếu quan tâm của vợ dành cho gia đình.Quá trình theo vụ án dân sự này, luật sư Nho nhận ra một điều khá lạ. Mặc dù tỏ ra thù ghét, sẵn sàng tranh đấu đến cùng nhưng hai vợ chồng họ chưa bao giờ gọi nhau bằng mày, tao hay dùng lời lẽ cay độc, to tiếng với đối phương.
Luật sư Nho bộc bạch: “Tôi không muốn chứng kiến cảnh gia đình họ tan vỡ nên làm công tác tư tưởng, để hai người gặp mặt, nói hết ra những tâm tư trong lòng.
Vài ngày trước khi ra tòa, người chồng bất ngờ đồng ý thuận tình ly hôn, không đòi tài sản. Ông lặng lẽ thu xếp quần áo, quay lại căn nhà cấp 4 ngày xưa sinh sống.
Giải thích với tôi về quyết định của mình, người ông tâm sự: “Nghĩ lại năm tháng tôi bị tai nạn, bà ấy một mình bươn trải, lo toan. Giờ vì chút tài sản mà bạc bẽo với vợ. Tôi thấy bản thân sai lầm quá”.
Cũng sau cuộc trò chuyện với chồng, bà An đã ra tòa rút đơn và đón chồng về đoàn tụ.