Ngày em lớn lên, khi đã biết mưa không đơn thuần chỉ là thứ nước ở trên cao đổ xuống. Mưa làm người ta phải chạy tìm chỗ trú, cản trở giao thông, đảo lộn sinh hoạt và đặc biệt, nước mưa có thể làm em bị cảm. Thế nhưng, háo hức của em dành cho mưa vẫn không hề dừng lại.
Em cũng gặp anh trong một ngày mưa đủ lạnh để tìm chỗ trú. Ngày đó anh xuất hiện, nó bắt nguồn cho một cơn mưa trong lòng em. Cuộc sống của em vốn dĩ vẫn bình dị trôi qua bỗng vì anh mà lộ trình có nhiều biến động. Chúng ta cùng nhau trú mưa ngày đó rồi tiếp tục ở bên nhau những ngày sau theo một cách tự nhiên của những con tim tìm thấy cùng nhịp đập dù cho đó có là nắng hay mưa.
Cơn mưa chứng kiến quá nhiều kỉ niệm tuyệt vời của chúng ta. Ngồi sau lưng anh, chiếc sơmi trắng ướt sũng dưới làn mưa. Môi cả hai tái lại vì lạnh nhưng cả anh, cả em đều không hề muốn tìm chỗ trú. Nụ hôn đó mãi mãi là thứ khiến em không bao giờ ghét mưa. Em không rõ anh có cảm giác thế nào nhưng thật sự nếu đó là một giấc mơ, em ước mình mãi mãi sẽ nhắm mắt trong cơn mộng mị ái tình thuở ấy.
Niềm hạnh phúc đó dần bắt rễ trong em bởi sự ngọt ngào, lãng mạn và ấm áp của anh. Nhưng em quên mất một điều hết sức hệ trọng: đó chính là không có cơn mưa nào là cơn mưa vĩnh viễn và anh chính là người đến cùng cơn mưa. Có một lần ở bên nhau, anh nhìn mưa và nói:
“Mưa như thế này, dẫu có ở xa nhau mỗi khi thấy mưa có mà nhớ nhau chết luôn ấy”.
Khi đó em vẫn còn đang lơ đễnh nhìn mưa và cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh thì nào có việc em nhận ra đó là những lời nói tiên đoán cho một cái gì đó ở tương lai.
Ngày anh rời đi, em ngơ ngác nhìn điều đó chấm dứt. Anh nói rằng anh không thuộc về nơi này và để lại cho em lời xin lỗi. Em không khóc, có lẽ vì khi đó em cũng đang không hiểu điều gì đang xảy ra hoặc em còn trông đợi đó là sự nhầm lẫn gì đó ở đây? Nhưng anh chỉ nói một lần và không còn gì sau đó nữa. Có lẽ em đã ngây thơ sống trong điều ngọt ngào có hạn sử dụng đó quá lâu.
Có một điều anh đã đúng, mỗi lần nhìn mưa, em lại nhớ đến lời anh nói. Nó hiện lên rõ mồn một trong em từng khoảnh khắc một. Ở nơi nào đó trên thế giới này, anh có còn nhớ đến em và lời anh từng nói ngày xưa hay không? Em vẫn nhớ anh mỗi khi mưa đến. Em nhận ra bản thân đã trưởng thành nhưng cơn mưa ngày thơ bé thì lâu nay vẫn âm ỉ rơi trong lòng. Em đã biết nhớ thương một người và sợ cái lạnh dưới làn mưa.
Cuộc sống không cho ta quá nhiều thời gian và em hiểu anh cùng quá khứ ngọt ngào ấy sẽ vĩnh viễn không quay trở lại. Vẫn còn nhiều điều tốt đẹp phía trước mà em nên hướng về dù có lẽ những giai điệu bất ngờ của cuộc đời như ngày anh đến sẽ không còn xảy ra với em nữa. Em nhắm mắt hòa giai điệu du dương nào đó văng vẳng lọt vào tai em…
Tách cà phê đã cạn, trong tích tắc dòng kí ức lại ghé qua em nhưng cuộc sống bận rộn muốn em kết thúc nó sớm hơn em nghĩ. Cũng đúng thôi, em không thể nghĩ mãi về những gì không còn ở trước mặt và một người đã không bao giờ quay trở về đây nữa.
“…Mưa trôi để lại ngây thơ, trong giấc mơ buốt lạnh”.
Mưa ngoài kia thì đã tạnh rồi, em ngừng nhớ thương được chưa?