Tả ngôi nhà em ở
Bài làm
“Cái gì để tránh nắng mưa/ Đêm được an giấc xưa nay vẫn cần?”. Tôi chắc hẳn các bạn sẽ biết đó chính là nơi mà chúng ta sinh sống, lớn lên suốt bao năm tháng – ngôi nhà.
Nhà tôi nằm trên một con phố ven hồ Tây, quanh năm khoác một chiếc áo ghi xám. Nhìn bên ngoài, ngôi nhà im lìm đứng ngắm nhìn cảnh hồ lộng gió. Qua cái cổng sắt màu trắng bạc, ngôi nhà hiện lên với chiếc cửa gỗ được sơn màu đỏ gạch. Trước hiên nhà, bố tôi trồng mấy chậu cây cảnh và mấy khóm hoa đầy màu sắc. Căn nhà tôi gồm ba tầng. Phòng khách ở dưới với bộ bàn ghế gỗ nâu được bào nhẵn mịn và khắc những hình chạm trỗ điêu nghệ. Mẹ đã cắm một lọ hoa hồng nhung đỏ thắm vào một chiếc lọ thủy tinh trong suốt đặt lên mặt bàn. Đối diện bộ bàn ghế chính là một chiếc tủ lớn đựng những kỉ vật gia đình, bức ảnh gia đình và đặt chiếc ti vi ở giữa. Trên tường treo tấm bản đồ Việt Nam to bằng cái bảng xanh và những bức tranh phong cảnh thanh bình. Phía trong là căn bếp với đủ những vật dụng gia đình. Mỗi bữa, mẹ tôi đứng đó, nhanh tay xào nấu để cho gia đình thưởng thức những món ăn ngon miệng nhất.
Những bậc thang uốn lượn được ốp gạch hoa nối phòng khách với phòng ngủ. Phòng tôi và phòng chị gái liền kề nhau, đối diện với phòng của bố mẹ. Căn phòng tôi được dán những tấm giấy dán tường màu hồng với những hình ảnh mèo hello kitty xinh xắn. Chiếc giường có đệm và chăn đều màu xanh dương man mát. Trên chiếc giá sách liền bàn học, tôi dán chi chít những hình dán hoạt hình ngộ nghĩnh. Mỗi tối, tôi luôn ngồi ngay ngắn trên bàn để học.
Tầng trên cùng của nhà tôi có bàn thờ và phòng làm việc của bố. Trong phòng bố có một giá sách lớn với rất nhiều quyển sách dày cộp. Bước ra ban công, tôi có thể ngắm nhìn cảnh vật hồ Tây lộng gió. Hàng liễu ven đường ủ rũ buông tấm mành lá xuống hồ. Một vài chiếc xe chạy qua đường rít lên tiếng còi rồi vụt biến. Mặt hồ lăn tăn gợn theo từng làn gió nhẹ. Nắng khẽ vui đùa trên mặt nước, nắng khẽ xuyên qua tấm mái tôn đỏ chiếu thẳng xuống nơi tôi đứng.
Tôi rất yêu ngôi nhà của mình. Ở đó, tôi đã bi bô cất những tiếng đầu tiên, tôi đã òa khóc giận dỗi khi mẹ mắng, và tôi lớn lên trong tình thương yêu vô bờ bến của ba mẹ. Dù đi đâu, về đâu, chắc chắn ngôi nhà thân yêu mãi là nơi đầy ắp tiếng cười, đầy ắp niềm hạnh phúc.
Tả con đường quen thuộc từ nhà đến trường