Tả những hàng me
Me vốn đã đẹp với thân cây đều đặn, không cao lỏng khỏng như dầu, không lùn tịt như sanh, đẹp với vỏ cây cằn cỗi gợi nhớ những cội tùng già bên chùa cổ, bên một sườn non với rêu xanh non mơn mơn bám trên vỏ sậm đen, đẹp như non bộ dày sương dạn gió, với tàu không thưa, không xơ rơ như tàn sầu riêng, không dày mịt như măng cụt, vốn nó đã đẹp ở ngoài thiên nhiên rồi mà trồng trên vỉa hè đá bên cạnh những ngôi nhà xi măng cốt sắt khô, nóng và buồn thì nó còn đẹp hơn biết bao!
Ôi! Những hàng me chợ Cũ, những hàng me phố Gia Long, những hàng me phố Tản Đà giao nhành rợp bóng.
Những hàng me bầu bạn với người đi bộ về trưa, những hàng me tò mò dòm vào các cửa sổ tư gia, gửi vào những nơi đó những lá me nho li ti trên tóc cô gái bé, những hàng me tàn xanh sậm quyến luyến những tiếng dương cầm của ai trong vài cửa sổ vọng ra …