Truyện cười dân gian hóm hỉnh (phần 4)

VẬT QUÝ…

Anh kia là học trò chữ nghĩa văn vật mà nghèo phải đi vay tạm của ông nhà giàu kia hết ít chục quan tiền, tới kì hẹn không có trả, nên bị bắt tới ở xó nhà lão nhà giàu.

Bữa ấy có ông nhà giàu khác quen tới thăm ông chủ nhà giàu ấy. Ngồi nói chuyện nói: “Ðây anh nhà giàu có tiếng, mà anh có vật chi quý không biết, chớ tôi, tôi có một vật thật quý”.
– Vật gì vậy, anh nói tôi nghe thử?

– Tôi có một con gà nó thường gáy: “Giàu có kho! Giàu có kho!”

Ông kia nghe vậy thì nói: “Giàu hú! Giàu hú!”

Chú học trò bị bắt nợ nghe gai lỗ tai, chạy vô xen rằng: “Thưa với hai ông tôi nghèo thì nghèo, tôi cũng có một cái cối đạp quý lắm”.

– Quý làm sao mà kêu là quý, nói nghe thử?

– Quý là hễ khi giã gạo, nhứt là khi giã lia thì nó kêu ngộ lắm.

– Nó kêu làm sao?

– Nó kêu: “Láo xược! Láo xược! Láo xược”.

VĂN HAY..

Một thầy đồ đang ngồi cặm cụi viết bài. Bà vợ đến bên cạnh nói:

– Ông lấy giấy khổ to mà viết có hơn không?

Thầy đồ lấy làm đắc chí, cho là vợ khen tài văn chương của mình, văn tứ dồi dào giấy khổ nhỏ không đủ chép, nhưng cũng hỏi lại:

– Bà nói vậy là thế nào?

Bà vợ thong thả nói:

– Ông chả biết tính toán gì cả, giấy khổ to bỏ đi còn gói hàng, chứ giấy khổ nhỏ thì dùng làm gì được.

ĐÂU DÁM LÀM KHỔ LÂY ĐẾN ÔNG..

Một lão nhà giàu, vừa buôn bán, vừa cho vay, bóp nặn từng xu, nhưng lại cứ làm ra vẻ không thích giàu sang.

Một hôm, lão ngồi than thở với bạn:

– Nhiều của cũng chẳng làm gì! Của càng nhiều càng khổ thân mà thôi.

Người bạn mới bảo:
– Tôi chỉ thấy thiên hạ mong có của, có ít thì mong được nhiều, có nhiều lại mong nhiều hơn, chứ chứ thấy ai phàn nàn như ông bao giờ. Hay nếu ông thấy khổ quá thì chia bớt cho tôi.

Lão nhà giàu vội từ chối:

– Ấy chết! Tôi đâu dám thế! Tôi có của đã lấy làm khổ rồi, đâu dám làm khổ lây đến ông!…

Copyright 2019 © Kinh nghiệm dạy học | Thiết kế bởi Web Bách Thắng