Tôi và vợ cưới nhau được 4 năm, tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, còn vợ làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài, cô ấy thu nhập cao gấp nhiều lần tôi, với mức gần 3000 đô/ tháng.
Vì thế, trong mắt vợ, tôi lúc nào cũng là thằng chồng kém cỏi, không lo được cho vợ, con. Phải sống dựa vào thu nhập của vợ.
Mặc dù, tôi chưa bao giờ ngửa tay xin vợ đồng nào, hàng tháng, bằng đồng lương ít ỏi của mình, nhưng tôi vẫn chịu trách nhiệm đóng học cho con.
Con tôi học ở trường mẫu giáo tư, học phí mỗi tháng khoảng 3 triệu đồng, ngoài ra, tôi cũng chịu trách nhiệm mua sữa và các loại đồ ăn cho con, lo đóng tiền điện, nước, internet.
Vợ lo tiền đưa cho giúp việc và chi tiêu hàng ngày, còn lại tôi cũng không biết và cũng không quan tâm vợ dùng thu nhập của mình vào bất cứ việc gì. Có tích lũy hay không, tôi cũng không bao giờ hỏi đến.
Thu nhập cao, nên vợ lúc nào cũng tỏ ra mình là người quan trọng, cô ấy cứ làm như, không có cô ấy thì tôi không thể lo được cho con cái vậy.
Nhưng trên thực tế, cô ấy đi suốt ngày, khi thì đi công tác trong nước, khi thì công tác nước ngoài, có những chuyến đi kéo dài 2 tuần đến cả tháng trời.
Cô ấy không có nhiều thời gian cho bố con tôi và cũng không có thời gian quán xuyến việc gia đình. Mọi việc, bếp núc trong nhà, cô ấy lo cả cho người giúp việc. Giúp việc cho ăn gì, ăn như thế nào cô ấy cũng không bao giờ quan tâm.
Cũng không thường xuyên ăn cơm ở nhà, tôi nhắc nhở thì cô ấy lại lầm ầm lên, nói vì tôi kém cỏi, nên cô ấy phải dành thời gian đi kiếm tiền. Còn nếu tôi giỏi giang, kiếm được mức thu nhập như cô ấy, cô ấy sẵn sàng ở nhà chăm con để tôi đi làm.
Những lúc bận đi công tác không nói làm gì, những lúc có thời gian ở nhà, tôi nói cô ấy dành thời gian chơi với con. Vì dù sao con tôi cũng là con gái, cháu rất cần chơi với mẹ, cần mẹ dạy dỗ, nhưng vợ hầu như không làm việc đó, cô ấy nói không có thời gian chơi với con, nhưng lại có thời gian đi mua sắm, đi tập gym và ngồi tán ngẫu với bạn bè cả tiếng đồng hồ ngoài quán cà phê hoặc lang thang tán ngẫu bạn bè trên mạng xã hội.
Càng sống với vợ, tôi càng thấy cô ấy không còn như trước đây, không còn muốn chăm lo cho gia đình, con cái và luôn thể hiện thái độ coi thường đối với tôi. Trong đầu cô ấy lúc này, có lẽ chỉ tồn tại hai thứ là tiền và công việc.
Tôi không biết làm gì để thay đổi thái độ của cô ấy. Tôi sợ, cứ như thế này, đến một ngày không xa chúng tôi sẽ chia tay nhau.